Disneyland 1972 Love the old s
HOMEXổ sốChát
>Em yêu anh..Ngốc ạk (hay lắm)->Đoạn 1

Hey! Này bạn, giả sử bạn là một cô gái 17 tuổi trong sáng, hồn nhiên, ngây thơ (mấy từ này cóphải đồng nghĩa với nhau không nhỉ ^^). Đại loại là như thế. Một ngày, bạn nhận được tin sét đánh là từ đời thủa nào rồi đấy bạn đã được đính hôn với một gã chẳng hề quen biết. Tất nhiên là bạn sửng cồ lên rồi (phản ứng dễ hiểu ^^). Nhưng rồi ngay sau đó bạn biết được cái gã kia chính là một người mà bạn quen biết và trước khi biết gã là "chồng chưa cưới" của mình hình như bạn cũng hơi hơi thích hắn. Thế thì phải làm sao? Hẳn có rất nhiều bạn gái sẽ cảm thấy vô cùng may mắn. Nhưng nếu là một người ghét sự gán ghép và sắp đặt thìbạn sẽ làm gì??? Liệu có hành động như cô bạn trong câu truyện ngắn dưới đây của tôi không? :)
...
...
...
Lớp 12A9 hôm nay ồn ào một cách khác thường. Sự việc mở đầu bằng lời tiết lộ của một cô bé. "Này, các cậu biết tin gì chưa? Hôm nay lớp mình có thêm học sinh mới đấy!"- Tiếng Hạ Lan, cô nàng to mồm nhất trong lớp the thé cất lên. Cả lũ xung quanh bâu lại: "Là ai thế? Học trường nào? Trai hay gái?".
Hạ Lan chặn tất cả các câu hỏi dồn dập bằng một cái khoát tay: "Không phải trường khác chuyển tới mà là từ lớp khác. Chính là Trần Nhất Linh 12A1 đó".
"HẢ? TRẦN NHẤT LINH?"- Cả bọn xung quanh nhảy dựng lên.
Đang đọc sách tôi cũng bị tiếng hét của bọn nó làm cho giật thót mình phải ngẩng lên, tò mònhìn ra. Trần Nhất Linh hình như là nam sinh nổi tiếng nhất cái trường này thì phải. Tôi chẳng biết gì nhiều về cậu ta, thậm chí chẳng hề biết mặt mũicậu ta ra sao. Nhưng tên cậu ta thì tôi nghe mòn tai rồi. Lũ con gái lớp này có ngày nào mà không nhắc tới (Tất nhiên là lũ con gái trừ tôi. Một đứa lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào học gạo).
"Nhưng nghe nói cậu ta học giỏilắm mà. Thành tích đứng đầu trường đó. Làm sao lại chuyển từ lớp chọn vào lớp mình được?"- Một đứa thắc mắc.
Hạ Lan xua tay "đuổi ruồi": "Ây da, vậy là cậu chưa biết rồi bla bla bla...".
Sau một lúc tò mò dỏng tai lên, tôi nghe được một câu chuyện đại khái là như sau: Trần Nhất Linh 12A1, học sinh đứng nhất trường, thành viên trụ cột của đội bóng rổ. Nhà rất giàu, bố là tổng giám đốc một tập đoàn gì đó. Đúng là một người rất xuất sắc, nếu như không có thông tin rằng ngoài học giỏi ra cậu tacòn một thứ cũng giỏi không kém, là đánh nhau. Không những thế, cậu ta còn cầm đầu một đám nam sinh trong trường chuyên đi gây gổ. Cũng chính vì thế mà dù học rất giỏi nhưng cậu ta không bao giờ được bổ nhiệm giữ bất cứ trọng trách gì. Lần này, tệ hại hơn tất cả, cậu ta đánh một nam sinh trong trường đến mức bầm dập. Dù không bị đuổihọc nhưng cậu ta buộc phải chuyển lớp...
Nghe xong, tôi lắc đầu lè lưỡi. Thật không thể hiểu nổi gã đó. Học giỏi như vậy mà một chút đạo lí cũng không ngấm vào đầu. Từng ấy tuổi đầu còn học thói du côn...
Mọi dòng suy nghĩ của tôi bị cắtngang khi cô chủ nhiệm bước vào lớp. Nhưng cô bước vào không chỉ một mình mà còn dẫntheo một người nữa. Một cậu nam sinh cao hơn cô cả cái đầu, ước chừng phải 1m8 chứ không ít, da trắng, đeo kính cận, cái mặt hơi bầu nom rất hiền.
"Trần Nhất Linh?"- Một vài tiếngxì xào vang lên.
Tôi giật mình. Là Trần Nhất Linh sao? Là gã du côn vừa được nhắc tới hả? Nhưng... nhưng nhìn cậu ta rất hiền mà.
"Đây là bạn Nhất Linh, ở 12A1 chuyển tới. Ở lớp mình chắc cũng có nhiều em biết bạn ấy. Cô hi vọng các em sẽ nhanh chóng tiếp nhận bạn là thành viên mới của lớp"- Sau lời này của cchủ nhiệm, một tràng pháo tay nhanh chóng cất lên.
Cô chủ nhiệm cười rồi quay sang bảo "học sinh mới": "Em đến chỗ kia ngồi đi. Bàn thứ tư,tổ hai, cạnh bạn gái tóc dài đó".
Bàn 4? Tổ 2? Chẳng phải... là bàntôi sao? Còn bạn gái tóc dài... Không lẽ lại là... it's me (Bing go!Chính xác! ^^). Trời, sao lại vậy được? Tôi... tôi phải ngồi với gã hay gây gổ ấy á? Thế là sao hả? Tôi ngước đôi mắt long lanh đầy thương tâm nhìn lên cô chủnhiệm, cầu xin cô thương xót mà tha cho. Dù sao tôi cũng là học trò cưng của cô. Từ trước đến giờ cô vốn rất thương tôi. Nhưng cô chủ nhiệm đã... quay đi từ đời nào...
"Rầm"- Tiếng nện cặp sách vanglên bên cạnh tôi như một "lời chào". Giật thót mình nhìn sang thì Trần Nhất Linh đã đến chỗ tôi từ lúc nào. Cậu ta thản nhiênngồi xuống, không thèm nhìn tôi một cái, mặt lạnh như băng. Xem ra cuộc sống của tôi từ đây về sau đã không còn "bình yên"
Cả buổi học, tôi và Trần Nhất Linh không nói với nhau câu nào. Cả hai đều nhìn lên bảng, chăm chú ghi ghi, chép chép. Nhưng thực ra chỉ có mình cậu ta hoàn toàn chú tâm thôi, còn tôi... chẳng biết tại sao cứ thỉnh thoảng lại tò mò nhìn cậu ta. Trần Nhất Linh có một đôi mắt to rất đẹp, gương mặt bầu bầu, tóc hơi dài và mượt. Trông cậu ta thực sự rất hiền. Tôi thật không thể tưởng tượng ra lúc cậu ta đánh nhau thì gương mặt sẽ như thế nào? Khuôn mặt ấy thật sự có thể trở nên dữ dằn hay sao?...
Giờ nghỉ 5', Trần Nhất Linh ngủ gục trên bàn, tóc mái phủ kín tran, trông hiền như cún con. Dường như không có một tiếngđộng nào có thể làm cậu ta thức giấc. Giống như lúc này đây, khi có một đống người xung quanh nhìn cậu ta, thi nhau bình phẩm mà cậu ta vẫn ngủ ngon lành. Trông

(c) Coppyright by traibuon 2012