Polaroid
HOMEXổ sốChát
>Vì khi đã yêu->doan 10

Mẹ! Mẹ làm sao thế này?_ Anh lao ngay đến bên mẹ.
- Minh! Minh đấy hả con? Mày còn về đây làm gì?_ bà nói như hụt hơi, đầy nặng nhọc
- Hai tháng trc, phát hiện bàấy bị ung thư gan giai đoạn cuối, bố đã bảo bà ấy phải vài viện điều trị hóa liệu nhưng bà ấy nhất định ko chịu. Còn dặn đi dặn lại, ko được báo cho con, nếu nói cho con, bà ấy sẽ cắn lưỡi tự tử
- Mẹ ghét con đến thế à? Tại sao mẹ luôn nói ngang như vậy chứ, nếu hôm nay con ko về, thì có phải hai người sẽ mãi giấu con. Mẹ nói con nghe đi!
- Anh bình tĩnh đi_Nhi đặt tay lên vai anh trấn tĩnh.
- Nói gì?... Sống bao nhiêu ngày nữa đâu… chết đi thỳ hai bố con mày rảnh nợ rồi… cô gái nào kia?
- Tại sao mẹ ko chịu điều trị! Con đưa mẹ vào viện!
- Tao hỏi : Cô gái nào kia?
- Mẹ!!!!!
- Thưa bác, cháu là Nhi ạ
- Cô ấy là người yêu của con.
- Lâu chưa?
- Cũng được hơn 2 năm rồi ạ.
- Thế cưới đi!
- Mẹ!!!
Ngày thường anh là người bìnhtĩnh, cương quyết nhưng trướcmẹ mình, anh như đứa trẻ luống ca luống cuống. Nói vui một chút thì những đứa con giống như Tôn Ngộ Không vậy, còn các bà mẹ chính là Phật tổ Như Lai. Chả phải Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại đến mấy cũng ko thoát khỏi tay Phật tổ đấy ư?. Ko phải anh ko biết tính mẹ mình thế nào, nhưng nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò thế này, bảo anh ko cuống lên sao đcMẹ à, tại sao mẹ lại muốn làm khổ mình như vậy? Ko giống mẹ tẹo nào cả_anh thở dài
- Thế nào mới giống tao? Thôi ra ngoài hết đi, để cho tôi ngủ.
Mẹ anh quay mặt vào tường. Bangười còn lại đứng chết trân nhìn nhau, ko biết phải nói , phải làm gì nữa. Khi đi ra ngoài, đập ngay vào mắt Nhi là bức ảnh 1 bé gái khuất giữa đĩa hoaquả, nến, hương và lọ hoa. Ko thể tránh khỏi giật mình sợ hãi, cô bất giác túm lấy áo Minh phía trước. Anh nhìn theo hướng mắt Nhi, anh ko ngạc nhiên và đã chuẩn bị trước tinhthần rồi. Anh nắm lấy tay Nhi, mắt ra hiệu cho cô đừng hỏi gì cả.
Bữa trưa đơn giản được dọn ra,ba người ngồi ăn lặng lẽ, chỉ nóivài câu hỏi thăm rồi lại im lặng. Âm thanh chỉ còn được phát ra từ cô phóng viên thời sự trong tivi. Ăn xog, anh vào xem mẹ dậy chưa rồi mang cháo vào cho bà. Nhưng mẹ anh nhất định ko chịu ăn, anh biết vì mẹ đang đau, nhìn những đường gân nổi trên trán, anh biết mẹ cố chịu đựng nhưng lại ko thể dỗ dành đc mẹ vào viện. Nhi đi vào, đón lấy bát cháo từ tay Minh: “Anh ra đi, e sẽ giúp bác ăn”. Anh nhìn cô khó hiểu, rồi cũng ra ngoài.
- Bác ơi, bác có đau lắm ko?Cháu mát xa cho bác nhé. Tay nghề của cháu được lắm.
Bà ấy ko đáp lại, mắt vẫn nhắm nghiền. Cô đặt bát cháo xuống, và bắt đầu mát xa đầu cho bà, dần xuống cổ vai và lưng. Những đường gân trán đã lặn xuống, nếp nhăn cũng dần giãn ra. Vừa làm cô vừa kể cho bà nghe về việc gặp anh thế nào, yêu anh ra sao và anh quan trọng với cô đến nhường nào.
- Cháu thật sự rất biết ơn bác, vì bác đã sinh anh ấy ra trên đời, để cháu được gặp anhvà yêu anh như bây giờ.
- Cô rất giống đứa con gái ấy. Nên nó đã yêu cô nhiều đếnvậy
- Dạ? Giống ai cơ ạ?
- Ko có gì! Cảm ơn cô. Tôi cóthể tự ăn được. Cô ra ngoài đi.
- Ko đâu! Cháu sẽ giúp bác ăn.
Cô giằng lấy bát cháo từ tay mẹMinh, bà cũng chả có sức mà đôico với cô, đành để cho cô đút. Trong lúc ấy, ngoài phòng khách, Minh đang ngồi với bố, nhìn ông tiều tụy đi nhiều quá, đôi mắt ông vẫn hay cụp xuốngmỗi khi nói chuyện với anh:
- Bố! Bố có biết vì sao mẹ nhất quyết ko chịu đi viện ko?
- Bà ấy ko nói, nhưng bố cũng đoán được. Từ khi con bỏ đi, bà ấy hay suy nghĩ đâm ra đau ốm, rồi khi biết được tin dữ, đêm bà ấy hay nói mơ, đại loại là quả báo, tất cả là quả báo,rồi cứ xin lỗi liên hồi. Chắc hẳn làbà ấy thấy có lỗi vs nó.
- Con mới là người phải thấy có lỗi, con mới là kẻ gây ra tội._anh lắc đầu chán nản
- Ko_ đôi mắt nâu hiền từ của ông nhìn về phía ảnh thờ kia_ Là do bố
Hai người ko nói gì nữa cả. Anh tiến lên phía bàn thờ, thắp nén hương mà ko biết nước mắt đã rơi từ bao giờ. Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, cũng là một phần lí do anh ra đi. Anh thấy sợ hãi khi mỗi ngày đều cảm thấy nhưngười trong ảnh đang nhìn mình. Và đó còn là người mà chính tay anh sát hại. Đôi tay run run, ko sao cắm được vào bát hương, anh quỳ xuống, khóc mà ko ra tiếng. Bố anh đến bên, cầm lấy nén hương vàlàm hộ anh. “Nó ko trách con đâu. Đã bao nhiêu năm qua rồi, con hãy quên chuyện đó đi, cố gắng mà sống cho thật tốt”.Bỗng nhiên, có tiếng hét của Nhi và tiếng bát vỡ trong phòng mẹ, anh bừng tỉnh chạy ngay vào

(c) Coppyright by traibuon 2012