Ring ring
HOMEXổ sốChát
>Vì khi đã yêu->doan 11

Bà đã ngất lịm đi. Anh nhanh chóng đưa mẹ vào viện. Được cấp cứu kịp thời, bà đã tỉnh nhưng rất yếu. Bác sĩ yêu cầu phải để bà trong viện để theo dõi. Dù ko còn sức mà nói, nhưng nhìn mắt bà ai cũng biết bà đang đòi về. Anh cầm lấy bàn tay mẹ,
- Con sẽ ngày ngày ở bên mẹ. Con xin lỗi, trước đây, con thật bất hiếu quá. Mẹ cứ yên tâm ở đây mẹ nhé.
Bà lặng lẽ quay mặt đi, bà muốngiấu đi dòng nước mắt đang rơi xuống, sống hơn nửa đời người, bây giờ bà mới tin vào hai từ "báo ứng". Là bà ác với người khác trước, nên bây giờ ông trời mới đày bà thế này. Kocó gì là quá cả. Nhưng nhìn đứa con trai, bà thấy ko đành lòng. Lâu lắm rồi, nó mới nắm lấy tay bà, mới nói với bà những lời như vậy. Con người ta, càng lúc gần đất xa trời mới càng hiểu ra nhiều điều, hiểu thôi, chứ thay đổi được gì đây!
Ngày ngày anh đi làm, đi làm vềlà vào viện trông mẹ. Anh giận mình lắm. cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, bố mẹ mình cũngko thể bỏ mặc. Anh đã làm sai rồi, bây giờ lại càng chồng chất. Anh nhìn mẹ mình mỗi ngày một yếu đi, lòng tự hỏi, "Nhữngngày tháng trc kia rốt cuộc màyđã nghĩ cái gì, suốt ngày chỉ biết oán giận, sợ hãi, ko làm đc gì cho bố mẹ, gia đình". Ko biết bao lần, anh tự đấm vào người mình, đau à, có đau bằng một phần nhỏ nỗi đau mà mẹ đang chịu đựng? Thế là nước mắt lại rơi. Thấy anh như vậy, Nhi cũngko biết phải làm sao cả, cô muốn làm chỗ dựa cho anh, nhưng ko sao làm được, chỉ có thể khóc cùng anh mà thôi. Gần nửa tháng trôi qua, nhìn Minh tiều tụy hẳn, đôi mắt thâm quầng, hốc hác, người gầy sọp đi. Nhiều đêm anh mơ thấy ác mộng, tỉnh giấc thấy người ướtđẫm mồ hôi, Nhi hỏi anh mơ thấy gì, anh đều nói ko nhớ.
Hôm nay là chủ nhật. Minh và Nhi vào viện thăm mẹ từ sáng. Cả hai biết là sắp đến cực hạn rồi. bà yếu lắm, những cơn đau đến thường xuyên hơn, Gần như lúc nào bà cũng trong trạng thái mê man. Nếu bà tỉnh táo, nhìn con trai gầy sọp đi chắc bà cũng đau lòng lắm. Một tội ác từ quá khứ đang giết dầngiết mòn họ. Càng cố quên thì lại càng khắc sâu, dày vò trong từng suy nghĩ. Đến trưa, anh đưa cô về.
- Anh xin lỗi vì đã ko thể đưa em đi du lịch như đã hứa.
- Ko sao anh ạ, bây giờ mẹ là quan trọng nhất.
- Ừ!
- … Anh này… mẹ anh từng nói, em rất giống một người, nên anh mới yêu em nhiều như thế. Em ko hiểu. Bây giờ em mớidám hỏi anh. bác gái nói em giống ai hả anh?
Sau bao nhiêu năm che giấu, Minh biết bây giờ mình phải đưa hết cho cô những mảnh ghép cuối cùng của bức tranh quá khứ. Anh quá mệt mỏi rồi."Nó" luôn tìm đến anh trong những giấc mơ, "nó" đau đớn lắm, anh nhìn thấy tất cả, thấy"nó" khóc lóc, van xin. Anh chỉ có thể nhìn mà thôi. Kết thúc giấc mơ luôn là tiếng hét kinh hồn của nó. Tay lái anh loạng choạng, đầu đau như búa bổ vàtai đã ù đi, nhưng anh nghe thấy rõ tiếng anh nói với cô:
- Đó là em gái anh.
Đúng lúc đấy có tiếng hét từ sau lưng anh, có phải ác mộng kia lại đến ko? Tất cả tối dần đi, ko còn cảm giác nào nữa cả.
- Có tai nạn, ai gọi cấp cứu đi.
- Khổ! Ko biết đi đứng thế nào, cũng may tránh kịp cái ô tô.
- Mất tay lái ngã ra thôi. Chắc ko nặng lắm đâuNhi nghe thấy tất cả những gì mọi người nói, nhưng người cô đau quá, mắt ko mở nổi, cô nghĩ là mình đang mơ. Rồi tí nữa, anh sẽ gọi cô dậy thôi.
****
Ko phải là mơ. Tỉnh dậy, cô thấymình nằm trong bệnh viện. Y tá nói cô ko nên cử động nhiều, lúc ngã xe cô bị va đập mạnh, nhưng ko chấn thương gì nghiêm trọng, chỉ cần ở lại theo dõi thêm 1,2 ngày. Cô nhìn quanh phòng bệnh, ko có anh
- Cô y tá ơi, anh Minh đâu, người đi cùng tôi ấy.
- Anh ấy đang ở phòng cấpcứu, hiện giờ anh ta vẫn đang hôn mê. Các bác sĩ đang chẩn đoán.
- Ko thể nào!! Anh ấy đangở phòng nào?
Cô chạy ngay đến, thấy bố anh đag ngồi trên ghế đợi. Ông nhìncô và bảo cô ngồi xuống.
- Anh ấy thế nào rồi hả bác?
- Bác sĩ đang cấp cứu cho nó.
- Sao lại thế được, theo cháu nhớ là bọn cháu đâu có đâm vào ô tô.
- Quả báo! Quả báo mà, nhưng tại sao ông trời ko trừngphạt tôi đây này. Tôi mới là người gây ra tội_ ông ôm lấy đầu khóc.
- Bác ơi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại quả báo… có phải liên quan đến…con gái bác
Ông ngạc nhiên nhìn cô: “Nó nóicho cô biết rồi à?”
Nói dứt câu, cánh cửa mở ra. Haingười chạy ngay đến bên cạnh bác sĩ:
- Con trai tôi thế nào rồi anh Đức?
- Anh yên tâm, chúng tôi đã khám kĩ cho nó, ko có chấn thương gì nguy hiểm. Có thể dokiệt sức nên cơ thể muốn nghỉ ngơi thôi. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm.
Hai người thở phào nhẹ nhõm. Bố Minh và cô quyết định ko nói cho mẹ anh, sợ bà lo lắng quá, sẽ ko tốt cho sức khỏe. Anh sẽ sớm tỉnh lại và tất cả lại như bình thường.
Nhưng 3 ngày, rồi 1 tuần anh vẫn chưa tỉnh lại. Anh vẫn như đang chìm trong giấc ngủ say vậy. Bác sĩ nói: là do ý thức anhko muốn tỉnh lại, có lẽ do anh quá mệt mỏi vs hiện tại, muốn tìm đến giấc ngủ bình yên. Giấc ngủ này có thể kéo dài 1 tháng, 1 năm hoặc tệ nhất là mãi mãi.
Cô thất thiểu đến bên anh, đã bao nhiêu lần nhìn thấy anh ngủ rồi, nhưng lần này khác

(c) Coppyright by traibuon 2012