Định Mệnh Trái Ngang->doan 19 Băng là một cô gái tốt bụng và lương thiện, Băng làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn người khác vì mình mà bị liên lụy và bị mắng oan. _Cửa hàng này là của Hoàng Trọng Quân ? _Đúng, em không biết sao ? Chị nhân viên có khuôn mặt tròn trĩnh như cái bánh rán nghi hoặc hỏi Băng. _Em không biết. Băng kêu khổ. Xem ra không nghe lời ông ta cũng không được nữa rồi. Nhìn bốn chị nhân viên dễ thương, vui tính và tốt bụng đang đứng im nhìn mình thế này, Băng không nỡ khiến trái tim nhỏ bé của họ bị văng ra ngoài khi mình cứ cố tình làm trái lời của ông ta đến cùng. Băng chán ngán nhìn kĩ hình ảnh của mình trong gương. Ngay cả chính mình, Băng cũng không nhận ra. Băng bây giờ khác quá. Khuôn mặt được đánh một lớp phấn mỏng, do nước da của Băng đã trắng hồng rồi nên không cần phải trang điểm nhiều, đôi lông mày thanh tú, mắt long lanh, đôi môi được tô một ít son bóng, mái tóc suôn mềm buông rũ xuống bờ vai. Nhìn Băng lúc này, mọi người phải thốt lên hai từ “mỹ nhân”, còn Băng sau khi nhận xét sắc đẹp của mình, Băng chỉ thấy mình giống yêu quái hơn giống người. Tiếng kêu lảnh lót của một cô nhân viên trong cửa hàng. _Ông Hoàng đến rồi ! Băng giật mình quay lại nhìn người đàn ông đang đứng phía sau lưng mình. Khi bắt gặp ánh mắt ông ta đang nhìn mình chằm chằm, Băng đỏ bừng mặt, ánh mặt bối rối vội cụp xuống, trái tim đập thật nhanh. Cả đời Băng, cũng chưa có lúc nào cảm thấy xấu hổ và bối rối như lúc này. Băng cảm thấy mình chẳng khác gì một món hàng để người ta đem ra sờ mó và mua bán. Cảm giác lúc này của ông ta là sững sờ không dám tin. Ông ta đã từng gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp và quyến rũ nhưng một cô gái có khí chất thanh cao và tao nhã giống như Băng thì ông ta chưa từng gặp bao giờ. Tuy Băng đứng ở ngay trước mắt, mà ông ta lại tưởng Băng chỉ là ảo ảnh, là hình bóng không có thực. Công chúa ! Đúng ! Lúc này Băng là cô công chúa nhỏ bé, là cô vợ mà ông ta không muốn yêu, nhưng không thể điều khiển được con tim của mình. Ông ta đã rung động, đã mê say. Càng ngắm nhìn Băng, ông ta càng không thể rời mắt khỏi khuôn mặt và chiếc váy đang ôm khít lấy thân hình nhỏ bé và quyến rũ của Băng. Quá đẹp ! Trái tim ông ta đang không ngừng đập nhanh lên, mặt ông ta cũng bắt đầu chuyển màu, ngay cả ánh mắt cũng không thể lạnh lẽo mà nhìn Băng. Ông ta đang nhìn Băng bằng ánh mắt si mê và ngưỡng mộ. Thấy ông ta cứ nhìn mình mãi mà không chịu mở miệng nói gì, vừa bực mình, vừa tức giận vì bị hành cả ngày hôm nay và bị ông ta bắt phải làm những việc mà từ trước đến nay mình chưa từng làm, vừa xấu hổ vì bốn cô gái kia cứ che miệng cười khúc khích mãi. Chịu hết nổi, Băng đùng đùng bỏ đi. Ông ta giật mình, vội thu ánh mắt và khuôn mặt đang nhìn vợ như một thằng ngố của mình lại, ông ta lên tiếng hỏi một cô nhân viên đứng gần. _Bà chủ đâu ? _Dạ, Bà chủ đang chờ ông ở dưới lầu. Ông ta tự sỉ vả bản thân mình, chỉ vì muốn nhìn thấy Băng, muốn xem Băng thay đổi như thế nào khi mặc váy, ông ta đã hỏi ngay căn phòng mà Băng đang được chăm sóc, rồi đi lên như một thằng ngố, để rồi nhận ra bản thân mình đang hành động không giống với ngày thường một chút nào. Than chán, bực mình chán, ông ta quay lưng đi tìm bà chủ của cửa hàng Á Âu này. Thực ra cửa hàng này là của ông ta, do ông ta đầu tư tiền và vốn vào, nhưng người quản lý là một người khác. Ông ta là người làm ăn lớn, một người như ông ta làm sao có thể hạ mình đi quản lý một cửa hàng nhỏ. Tuy không cần thiết nhưng chỉ cần có tiền, ông ta có thể thuê cho mình một nhân viên giỏi thay mặt ông ta quản lý cửa hàng. Người mà ông ta thuê là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cô ta là Lý Mộ Hương, một người nổi tiếng trong giới thời trang và một người mẫu được nhiều hãng mỹ phẩm thuê để quảng cáo cho sản phẩm của họ. Lẽ ra cô ta vẫn tiếp tục con đường biểu diễn thời trang của mình, nhưng nhận thấy nghề người mẫu không bền lâu, lại là người yêu gia đình hơn yêu sàn catwalk nên từ bỏ sự nghiệp biểu diễn thời trang để trở thành một người vợ đảm đang của một doanh nhân và một nhân viên xuất sắc của ông ta. Lý do vì sao cô ta không chịu ở nhà hưởng vinh hoa phú quý và an nhàn sung sướng mà lại muốn đi làm thì chỉ có mình cô ta mới giải thích nổi. Ngay cả ông chồng dù có thuyết phục vợ cũng vô ích. Lý Mộ Hương là một người phụ nữ sống có nguyên tắc và chung thủy nên ông chồng dù có không hài lòng cho vợ đi làm cũng không lo sợ bị vợ cho cắm sừng. Ông ta gõ nhẹ vào văn phòng làm việc của Lý Mộ Hương. _Vào đi ! Thấy ông ta, Mộ Hương cười tươi. _Cậu đến đón vợ à ? Ông ta gật đầu đáp. _Đúng. Chị đã làm theo những yêu cầu của em cho cô ấy rồi chứ ? _Cậu yên tâm, đích thân chị chọn đồ cho cô ấy thì không thể nào nhẫm lần được. Ông ta đón lấy tách cà phê trên tay Mộ Hương. Ngồi đối diện với ông ta, mắt nhìn ông ta đăm đăm, Lý Mộ Hương cười nhẹ. _Xem ra lần này cậu rất nghiêm túc về chuyện tình cảm. Ông ta bình thản đáp. _Sao chị cho rằng em đang nghiêm túc ? _Đừng có chối. Nếu cậu không quan tâm đến cô ấy, cậu sẽ không dành nhiều ưu ái và lo lắng cho cô ấy nhiều như thế. Quan sát biểu hiện trên khuôn mặt ông ta, Lý Mộ Hương nói tiếp. _Vợ cậu là một cô bé dễ thương và đáng yêu. Mặc dù chỉ vừa mới gặp, nhưng tôi rất thích cô bé. Ông ta im lặng không nói gì, đầu nghĩ ngợi lung tung. _Chuyện đã trôi qua rồi, cậu không thể quên đi để tiếp tục sống trong vui vẻ và trân trọng hạnh phúc hiện tại của mình được sao ? Ly cà phê trên tay ông ta khẽ run một cái, mặt ông ta lạnh băng. Thấy ông ta cứ cố chấp không chịu hiểu, Lý Mộ Hương buồn rầu khuyên can. _Cô bé là một cô gái tốt bụng và vô tội, tôi thấy cậu cũng đã bắt đầu có tình cảm với cô ấy, đừng tự làm khổ bản thân, đừng vì những những kí ức không tốt đẹp mà phá tan đi hạnh phúc của chính mình. Ông ta không nói gì, cũng không có phản ứng gì. Ông ta luôn luôn thế, ít khi nào ông ta nổi điên lên khi bị người khác chọc tức, hay nhắc đến những chuyện mà ông ta không muốn nghe, càng chọc giận ông ta, ông ta lại càng không nói gì và mặt lại càng lạnh lùng hơn. Người duy nhất có thể khiến ông ta sống giống như một con người là Băng. Chỉ đáng tiếc một điều là bóng ma trong quá khứ của ông ta không thể dễ dàng gỡ bỏ được. Người buộc chuông là ông ta, người gỡ chuông cũng phải là ông ta. Nếu ông ta không muốn, không một ai có thể giúp ông ta làm được điều đó. Thấy ông ta không muốn nhắc đến chuyện này, Lý Mộ Hương hiểu ý liền chuyển sang chủ đề khác. _Bao giờ bố mẹ về, cậu có biết không ? _Bảy giờ sáng mai. Lúc này ông ta mới ngẩng đầu nhìn Lý Mộ Hương bằng ánh mắt kinh ngạc, xen lẫn tò mò. _Tại sao chị lại biết ? _Anh trai cậu nói cho tôi biết. _Ra thế. Em lại tưởng chị có thể đoán được ra. Nghe giọng trêu đùa của ông ta, Lý Mộ Hương mỉm cười. _Cậu định giới thiệu con dâu cho bố mẹ thế nào đây ? _Thì cứ bình thường mà làm, chỉ cần nói cho bố mẹ biết cô ấy là vợ của em là được rồi. _Cậu đang đùa hả ? Cậu có biết cậu đang nói gì không ? Dù gì gia đình chúng ta cũng là một đại gia tộc, làm sao chuyện kết hôn của cậu chỉ cần đưa nhau đi đăng kí kết hôn là xong. Nghe ông ta nói chuyện hôn nhân đại sự cả đời của mình mà như đang nói về một ai khác khiến Lý Mộ Hương điên tiết giảng dạy một hồi. Cũng may đối với người chị dâu nhiệt tình và tốt bụng này, ông ta không cảm thấy chán ghét nếu không, Lý Mộ Hương đã gặp đại họa khi dám nói nặng lời với ông ta rồi. _Em không muốn nói nhiều, dù sao chuyện này cũng là việc riêng của em. Lý Mộ Hương bực mình bảo ông ta. _Cậu đúng là thằng ngốc. Ông ta không coi mấy lời nói hung hăng của Lý Mộ Hương vào đâu. _Chị hãy lo nghỉ ngơi và an dưỡng đi, đừng nóng giận nếu đứa bé trong bụng lại quẫy đạp, anh trai em mà trách tội, em không gánh nổi đâu. Nghe nhắc đến đứa con, mặt Lý Mộ Hương bừng sáng, ánh mặt long lanh hạnh phúc, bàn tay bất giác sờ nhẹ vào bụng mình, một nụ cười tươi tắn nở trên môi. Chỉ nhìn sơ qua cũng biết Lý Mộ Hương yêu và mong chờ đứa con này ra đời đến mức độ nào. Nhìn biểu hiện hạnh phúc trên khuôn mặt Lý Mộ Hương, bỗng chốc mắt ông ta tối xầm, bao nhiêu ý nghĩ tốt đẹp đều tan biến hết cả. Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ ông ta đã không đau khổ và phải sống cô độc như bây giờ.Ngồi đợi ông ta trên xe ô tô, Băng buồn chán không nói một câu với Phúc. Mặc bộ váy này khiến Băng vừa bực mình, vừa cảm thấy không quen, lại vừa cảm thấy xấu hổ không dám nhìn mặt ai. Tất cả cũng tại ông chồng lạnh lùng và cao ngạo của Băng ép Băng phải làm những việc mà Băng không muốn. Chống tay lên cằm, mắt nhìn ra bên vệ đường, đầu bốc khói vì giận, mắt mở trừng trừng nhìn cây phượng không chớp mắt. Băng đang trút hết mọi tức giận và bực mình lên cái cây tội nghiệp, bằng cách ban cho nó những ánh mắt giết người của mình. Một lúc sau từ trong cửa hàng Á Âu, ông ta ung dung và thong dong bước về phía xe ô tô. Phúc nhanh chóng làm bổn phận của mình. Băng mải ngắm cây phượng bên đường một cách say mê đến nỗi không hay không biết là ông ta đã trèo lên xe và đang ngồi bên cạnh mình. Đến khi chiếc xe chuyển bánh, Băng cũng vẫn chìm vào trong suy nghĩ mông lung. Ông ta vốn là người ít nói, lại lạnh lùng nên không lên tiếng hỏi Băng. Nhưng tự dưng thấy cô vợ hôm nay đột nhiên đổi tính, nên đành phải lên tiếng hỏi. _Cô đang nghĩ gì thế ? Không có tiếng trả lời. Băng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi suy tư của mình. Ông ta bắt đầu quan sát khuôn mặt đang chìm trong mộng tưởng của Băng. Một lần nữa, ông ta lại ngây người ra để ngắm Băng. Một vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và thuần khiết. Vẻ đẹp này không thể dùng những từ thô thiển của nhân gian để miêu tả. Tuy không thể ví Băng là tiên nữ, là mỹ nhân có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ để một con người lạnh lùng và vô cảm như ông ta phải rung động, phải si mê và phải từ bỏ đi tính cách cao ngạo của mình. Ông ta nói là ông ta không muốn yêu, nhưng hình như càng trốn tránh, lại càng dễ dàng rơi vào bẫy tình hơn. Băng ngước mắt lên nhìn ông ta. Khi ánh mắt Băng và ánh mắt ông ta giao hòa với nhau. Xung quanh họ có một tiếng sét xẹt ngang qua. Mặt Băng đỏ bừng, trái tim đập thật nhanh, mắt bối rối vội cụp ngay xuống, đôi môi mọng đỏ vội mím chặt lại. Không dám nhìn ông ta thêm cái nào nữa, Băng quay mặt đi. Biểu hiện nửa tỉnh nửa say của Băng đã thu hút ánh mắt của ông ta. Ông ta tham lam muốn được chiêm nghiễm khuôn mặt tuyệt mỹ của Băng, muốn đắm chìm vào trong ánh mắt long lanh trong sáng như nước trong hồ vào mùa thu của Băng. Bàn tay ông ta đổ mồ hôi vì phải cố kiềm chế không dám đụng vào người Băng. Ngay lúc này ông ta muốn chạm vào tóc Băng, muốn vuốt ve từng sợi tóc suôn mềm, muốn vuốt ve hai gò má mịn màng và trắng hồng của Băng. Ông ta còn tham lam muốn hôn Băng. Hốt hoảng, sợ hãi, ông ta không dám nhìn Băng thêm cái nào nữa. Ông ta bắt đầu không điều khiển được chính mình. Ông ta nhận ra sai lầm của bản thân khi bắt Băng phải thay đổi. Trong bộ váy xanh dương ôm sát người, mái tóc, khuôn mặt hoàn hảo, trước kia ông ta đã có tình cảm với Băng, nay Băng biến thành một mỹ nhân, trái tim ông ta theo đó cũng đập lên những nhịp điệu rộn ràng, ngay cả ánh mắt cũng si mê và tham luyến nhìn Băng. Băng đã phải cố nén giận từ chiều đến giờ, ông ta không biết điều nói vài câu, ông ta còn im lặng nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu khiến Băng điên lên. _Ông muốn gì ? Băng khiêu khích hỏi. _Tôi không muốn gì cả. _Có thật là ông không muốn gì ? Cô vợ trẻ con bắt đầu chất vấn. _Đúng. Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao ? Băng nghiến chặt răng. _Ông bắt tôi làm những việc mà tôi không thích, ông chỉ nói được thế thôi à ? Miệng ông ta nhếch lên. _Cô muốn tôi xin lỗi cô ? _Không cần. Ông ta nhìn thẳng vào mặt Băng. _Nếu không muốn tôi xin lỗi cô, cô muốn tôi làm gì ? Băng đón nhận ánh mắt đáng sợ của ông ta. _Ông sẽ xin lỗi tôi khi tôi yêu cầu sao ? _Không. Ông ta trả lời mà không cần suy nghĩ đến lấy một giây. Băng cười nhạt. _Nếu đã biết là mình không thể, tại sao ông lại hỏi tôi một câu kì cục như thế ? Miệng lưỡi của Băng càng ngày càng lợi hại. Dám cãi lý và cãi tay đôi với ông ta, xem ra trong mắt Băng, ông ta đích thực là một ông chồng không có trọng lượng. Trước khi nổi điên lên, ông ta phải tự an ủi bản thân là không nên chấp trẻ con nếu không có bao nhiêu phong ba bão táp, ông ta đều trút hết lên đầu Băng. Không muốn cãi nhau với trẻ con, ông ta chọn cách nhắm mắt dưỡng thần, chọn cách im lặng là vàng. Băng là một đứa trẻ con chưa trưởng thành, đột nhiên thấy người lớn lờ mình đi, thấy ông ta không nói chuyện với mình nữa, Băng nhất quyết phải tìm cách cho ông ta mở miệng và chịu nói chuyện với mình. Để túi sách sang một bên, Băng ngồi nhích lại gần ông ta, miệng dịu dàng gọi. _Hoàng Trọng Quân ! Ông ta giật thót, trái tim lỡ mất hai nhịp, lòng lại lầm rầm kêu khổ. Cô vợ trẻ con lại sắp biến thành yêu nữ. Ông ta im lặng không đáp. Băng không cho thế là buồn, là chản nản mà ngược lại chính sự im lặng và lạnh lùng của ông ta đã khiến Băng càng quyết tâm trêu đùa ông ta hơn.Băng vuốt ve má ông ta, đầu dựa lên vai ông ta, miệng cười thầm. "Hoàng Trọng Quân ! Ông tưởng là ông có thể bình yên mà nghỉ ngơi hả ?" "Nếu tôi mà không phá được ông, không quậy cho phát điên lên, không trả được mối hận này, tôi thề sẽ không làm người" "Quân tử có thú tất phải báo, có ân tất phải trả. Ông là kẻ thù của tôi, nếu để cho ông sống yên, thì còn gì là thiên lý nữa" Lòng đã quyết, chí đã bền, Băng quyết tâm hành động. Ngồi lên lòng ông ta, tay bấu vào cổ ông ta, môi gần như chạm vào môi ông ta, Băng cười càng lúc càng tươi. Đầu tiên, Băng hung hăng ôm siết lấy ông ta, Băng muốn nghiền ông ta thành cám. Biết rằng cơ thể mình quá nhỏ bé, nên không thể nghiền nát được ông ta, Băng chuyển sang kế hoạch khác. Mắt nhìn vào khuôn mặt đang giả vờ say ngủ của ông ta. Cái đầu linh hoạt và nghịch ngợm của Băng không ngừng tính toán, không ngừng bày mưu tính kế. Cuối cùng, Băng áp môi mình vào môi ông ta. "Tên kia ! Để xem khi ngươi giả vờ ngủ, ta chiếm tiện nghi của ngươi trước xem người còn hung hăng mà tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nữa không ?" Môi Băng vừa chạm vào môi ông ta, ông ta run lên một cái. Thật lạ, dù gặp phải bất cứ tình huống nào ông ta cũng không rùng mình, cũng không lo sợ, cũng không cảm thấy bối rối đến mất cả phương hướng, thế mà nay chỉ một cái chạm nhẹ vào môi của Băng, ông ta đã run lên rồi. Cơ thể ông ta bắt đầu thả lỏng, ngay cả trái tim cũng không điều khiển được nhịp đập của mình. Nụ cười trên môi Băng càng ngày càng mở rộng. Thay vì dùng những lời lẽ bất bình và tức giận để chọc tức ông ta, Băng lại khôn ngoan dùng mĩ nhân kế với ông ta. Băng sờ má ông ta, vuốt ve mắt, mũi, và lùa vào tóc ông ta, miệng thì thầm vào tai ông ta. _Sao anh không nói gì ? Ông ta nuốt nước bọt, lòng kêu khổ. Trước đây, dù con gái có cởi đồ trước mặt ông ta, ông ta tuyệt đối cũng không biến sắc, không có cảm giác gì. Tại sao cô vợ trẻ con chỉ cần động chạm vào người, thì thầm nói chuyện, và cười rất ngây thơ, ông ta đã không chịu đựng được nữa rồi ? Ông ta có cảm giác mình đang ngồi bên cạnh một cái lò lửa. Ngay lúc này ông ta muốn ôm chặt lấy Băng, hôn Băng, và chiếm lấy Băng. Băng không biết rằng ông ta càng lúc càng không thể không chế được dục vọng của bản thân, Băng vẫn cứ vô tư nghịch và trêu đùa ông ta. Băng giống như một đứa trẻ con đang thể hiện tình cảm của mình bằng cách hôn lên khắp mặt ông ta, năm ngón tay nhỏ bé đang nghịch mái tóc đen mượt của ông ta. Cúi xuống khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của ông ta, ngón trỏ của Băng quét nhẹ lên môi ông ta. Băng dùng răng cắn nhẹ vào môi ông ta. Mặt ông ta đỏ dần lên, điều buồn cười là ông ta không còn dũng khí để cho Băng muốn làm gì thì làm nữa mà nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Trừng mắt nhìn Băng, giọng khàn khàn, ông ta quát nhỏ. _Ngồi yên đi ! Nếu để ý kĩ sẽ thấy, ông ta không còn vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm nữa, mà thực sự đã bị cô tình nhân nhỏ bé làm cho phát điên và phát cuồng lên rồi. Băng cười khì khì, Băng không coi mấy lời nói hung hăng và hàm chứa đe dọa của ông ta vào đâu. Băng tiếp tục trò chơi của mình. Ôm lấy khuôn mặt ông ta, Băng bắt ông ta phải nhìn vào mặt mình. Mắt Băng nheo lại đầy tinh nghịch, khuôn mặt đỏ bừng e lệ, dáng vẻ mười phần rung động lòng người và mê say. Ông ta ngẩn ngơ nhìn. Xong ! Lúc này ông ta đã thực sự bị con yêu nữ quyến rũ, bị làm cho mê loạn. Băng áp môi mình vào môi ông ta. Không biết Băng lấy đâu ra nhiều dũng khí và gan dạ như thế. Băng không cần biết là mọi người có cảm giác gì, sẽ đánh giá mình ra sao ? Băng chỉ cần biết là phải tìm đủ mọi cách để quyến rũ ông chồng lạnh lùng và vô cảm này. Khi nhìn vào mắt ông ta Băng cảm nhận được nỗi đau, cảm nhận được sự cô đơn và buồn chán của ông ta. Băng muốn làm một làm một ngọn lửa nhỏ sửa ấm cho tâm hồn lạnh giá và cô đơn của ông ta. Mặc dù không hiểu thế nào là hôn, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng khi hôn ông ta, con tim, cơ thể của Băng đã hướng dẫn Băng làm điều đó. Lúc đó ông ta mặc Băng muốn làm gì thì làm, nhưng dần dần không biết từ lúc nào, vòng tay của ông ta đã ôm siết lấy eo Băng, ông ta còn hôn Băng cuồng nhiệt hơn cả Băng. Ngay sau khi cảm nhận được không khí xung quanh mình bị cướp mất, cảm nhận đôi môi mình đang bị ông ta hôn như muốn nuốt mình vào bụng, Băng hốt hoảng vội đẩy ông ta ra. Nhưng Băng không còn đường lui nữa rồi, chính Băng là người khơi mào trước, nên ông ta bắt Băng phải chịu trách nhiệm cho những gì mà Băng đã gây ra. Thấy ông ta không chịu buông mình ra, mà càng lúc ông ta càng hôn mình cuồng nhiệt hơn. Băng nhất định không chịu thua, Băng cũng cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của ông ta. Cứ như thế cả hai không biết hôn nhau bao lâu, hôn nhau đến trời đất quay cuồng, hôn đến nỗi không còn kiềm chế được những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng mình. Ông ta là một con người giỏi kiềm chế và làm chủ hoàn cảnh của mình như thế, có thể điều khiển được bản thân trước bất cứ tình huống nào, nay lại bị thua bởi một cô vợ trẻ con vốn không hiểu ái tình là gì. Đến lúc ông ta buông Băng ra, Băng dấu khuôn mặt đỏ bừng của mình trong ngực áo của ông ta, môi Băng đã sưng đỏ vì ông ta hôn cuồng nhiệt quá. Cả hai im lặng lắng nghe nhịp đập rộn ràng trong trái tim của nhau. Không ai nói gì, cũng không ai lên tiếng phá tan đi không khí ngọt ngào và hoan ái mà cả hai vừa mới tạo ra. Từ xa, ngôi biệt thự của ông ta thấp thoáng sau hàng cây. Băng ngồi thẳng dậy, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và bối rối, mặt Băng vẫn đỏ bừng, sắc hồng trên má làm cho Băng càng thêm phần kiều diễm và quyến rũ. Chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ làm cho ông ta đông cứng. Ông ta không còn là chính mình nữa, đã được nếm mùi vị của ái tình, nếu bảo ông ta quên đi làm sao ông ta có thể quên được, còn nếu bảo ông ta cố kìm nén, ông ta liệu có làm được không khi cô vợ trẻ con thỉnh thoảng lại thích biến thành một yêu nữ.