pacman, rainbows, and roller s
HOMEXổ sốChát
Truyện Tình Yêu ->Định Mệnh Trái Ngang

doan 11

ty

Định Mệnh Trái Ngang->doan 11 Đang bực bội và cáu giận, tự dưng bị một người đàn ông cản đường, Băng trừng mắt nhìn kẻ đứng đối diện. Khi phát hiện người đang đút tay vào túi quần, mặt lạnh lẽo và ánh mắt vô cảm là ông ta. Khí thế hùng hổ của Băng phải xẹp xuống, chân cuống cuồng muốn bỏ chạy nhưng ông ta nhanh hơn. Ôm ngang eo Băng, miệng nhếch lên, ông ta khinh bạc hỏi. _Cô muốn đi đâu ? Băng giãy giụa. _Buông tôi ra ! Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến ông ? Vòng tay quanh eo Băng ngày càng siết chặt. Băng không thở được. _Tốt nhất, cô nên ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, tôi sẽ không nể nang gì cô nữa đâu. Băng phun trào tức giận. _Ông đừng đóng kịch nữa, ông thì nể nang gì ai. _Cô biết được như thế là tốt. Ông ta không coi những lời nói mang giọng điệu mai mỉa của Băng vào đâu. Trước sau, ông ta cũng bình thản và lạnh lùng nói chuyện với Băng. Thả Băng đứng xuống sàn nhà, ông ta ra lệnh. _Đi thôi. Băng co giò chạy về hướng đối diện. Băng tưởng mình có thể nhanh chân chạy thoát khỏi ông ta, nào ngờ thêm một lần nữa, Băng lại bị tóm, lần này ông ta làm đúng theo những gì mà ông ta đã nói. Băng bị vác như heo ra chỗ để xe. Mọi người trong quán kinh ngạc nhìn cả hai. Băng xấu hổ hét ầm lên, chân tay đập loạn xạ. Ông ta coi như mình bị điếc, coi như mình vô hình, ông ta mặc Băng muốn hét, muốn gào, hay đánh đấm thế nào thì tùy. Băng hét và gào nhiều chỉ tổ khản cổ, chị làm khổ bản thân, đánh đấm ông ta không đủ mát xa cho ông ta giãn gân cốt. Tất cả những hành động chống đối của Băng chỉ mang lại một kết quả đó là tự hành hạ chính mình. Băng bị ông ta đẩy vào xe như một phạm nhân. Biết không thể dùng sức, không thể dùng lời mà nói chuyện tử tế với ông ta, vậy thì dùng răng vậy. Cầm lấy tay của ông ta, Băng hung hăng cắn vào tay ông ta như một con chó con đang gặm một khúc xương. Hành động của Băng khiến Phúc mặc dù sợ ông ta cũng phải phì cười. Bị Băng cắn, ông ta cũng mặc cho Băng cắn. Rõ ràng người tha hồ làm loạn và đánh ông ta là Băng nhưng người cảm thấy thua cuộc, cảm thấy mệt lại chính là Băng. Chán nản, mệt mỏi, buồn bực, Băng đành buông tay ông ta ra. Ông ta lạnh lùng dùng khăn tay lau đi vết răng cắn của Băng. _Thỏa mãn rồi chứ ? Băng căm phẫn hét to. _Tôi ghét ông ! Ông ta không thèm bảo Băng thế nào. Thấy ông ta xem thường mình. Băng nghĩ ông ta đúng là một kẻ không có trái tim, cũng không có cảm xúc. Tại sao một người có thể không tỏ ra giận dữ, cũng không tỏ ra bực mình khi bị người khác trêu tức, mà lúc nào cũng bình thản, lúc nào cũng nói chuyện đều đều như đang đọc một đoạn văn dài trên sâu khấu. Băng lắc đầu, vứt chiếc mũ lưỡi trai xuống gối, trên môi Băng xuất hiện một nụ cười gian trá. Chẳng phải ông ta là một con người lạnh lùng ? Đã lạnh lùng ông ta làm gì biết tức giận. Băng hoan hỉ cười sung sướng, ông ta không tức giận là một lợi thế cho Băng trêu đùa ông ta. Băng quén gọn tóc, vươn vai, bịt miệng, Băng ngáp ngủ một cái thật dài. Đầu dựa vào vai ông ta, Băng nhắm mắt lại, từ từ Băng chìm dần vào giấc ngủ. Ông ta giật mình, không ngờ cô vợ trẻ con của mình lại dám vô tư dựa đầu vào vai mình để ngủ coi như không có chuyện gì xảy ra, coi như mình là một người vô hình. Ông ta muốn đẩy đầu của Băng ra khỏi vai nhưng vừa chạm vào tóc Băng, ông ta vội rụt tay lại. Ngẫm nghĩ một lục, ông ta để yên cho Băng dựa vào vai mình để ngủ. Nằm một lúc, Băng nắm lấy vạt áo của ông ta. Ông ta lại giật mình, mặc dù cố tỏ ra bình thường, nhưng cảm giác mà Băng mang lại cho ông ta không phải là không ảnh hưởng đến ông ta, mà là đang điều khiển tâm tư tình cảm của ông ta. Ông ta không muốn xa vào lưới tình, nhưng liệu có thể chạy thoát khỏi tình cảm của chính mình ? Về đến nhà, Băng vẫn còn ngủ say, vẫn dựa vào vai ông ta, bàn tay nắm tay áo của ông ta đã buông thõng. Mấy lần Băng suýt chút nữa rơi tự do xuống không trung, cũng may được ông ta ôm nên không việc gì. Bây giờ người nhăn nhó khổ sở là ông ta không phải là Băng. Ông ta đang bị một con nhóc con quấy rối, đang phải làm những việc mà trước đây chưa từng làm. Phải chăng quyết định lấy Băng là việc làm sai lầm nhất của ông ta ? Liệu ông ta có thể trả được thù không hay là chính mình lại thêm một lần nữa tự làm khổ đau chính mình ? Phúc mở cửa xe, nhìn thấy Băng đang ngủ say trên vai ông ta, Phúc kinh ngạc không thốt nên lời. Đây là lần đầu tiên Phúc mới thấy sếp kiên nhẫn với một cô gái như thế. Trước đây, sếp chưa từng nhượng bộ một ai. Ngay cả nắm tay sếp còn lười nói gì đến việc cho người khác dựa vào vai để ngủ trên suốt đoạn đường đi. _Dậy đi ! Ông ta lạnh lùng bảo Băng. Băng vẫn nằm im.Vừa bực mình vì tự nhiên lại trở nên yếu đuối lo cho Băng, vừa bị Phúc nhìn thấy biểu hiện khác lạ của mình khi thay đổi cách cư xử với người khác, ông ta thô lỗ đẩy đầu Băng ra khỏi vai. _Bốp ! Đầu Băng đập nhẹ vào thành xe. Băng giật mình tỉnh giấc, mở mắt quan sát xung quanh, gãi đầu, không nói không rằng, Băng tự mở cửa xe. _Rầm ! Cánh cửa xe bị Băng dùng chân đóng lại. Ông ta chưa kịp nói được câu vào, xốc lại túi sách trên vai, Băng phóng vọt vào nhà như một cơn lốc nhỏ. Ông ta đứng lặng nhìn theo. Phúc mím môi, một nụ cười nhẹ vừa mới xuất hiện trên môi. Ông ta đứng trước Phúc, nên không biết trợ lý thân cận của mình đang cười thầm. Lắc đầu chán nản, ông ta đi vào trong nhà. Bà giúp việc biết tính của ông ta nên nhanh chóng bưng cho ông ta một ly cà phê. _Mời ông. Ông ta không nói gì. Bà giúp việc nơm nớp lo sợ nhìn ông ta. Người vệ sĩ lúc sáng mà ông ta phân phó trông chừng Băng đang đứng im bên cạnh, anh ta cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn ông ta. Anh ta đang chờ nghe ông ta trừng phạt mình. Ông ta uống gần hết ly cà phê nhưng tuyệt đối không nhìn anh ta đến lấy một cái. Hình như ông ta đã hoàn toàn quên mình còn có thêm một vệ sĩ nữa và cũng quên luôn chuyện lúc sáng rồi. Ông ta càng không nói gì, anh ta càng sợ, mồ hôi trên mặt anh ta đang chảy xuống cổ. Có lẽ ngay cả bị dao kè vào cổ, anh ta cũng không sợ bằng thái độ lãnh đạm của ông ta. Trong khi dưới nhà đang có một chiến thầm lặng, một cuộc chiến tinh thần, trong phòng ngủ trên lầu, Băng đang yên giấc nồng. Ngay sau khi vứt cặp sách lên bàn, cởi bỏ giày, Băng phi thân luôn lên giường. Quên ăn, quên uống, và quên luôn tức giận, lúc này Băng chỉ có ngủ mới là nhất. Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng. _Cậu có gì cần giải thích với tôi không ? _Xin…xin lỗi ông. _Đây là câu duy nhất cậu muốn nói ? Ông ta lạnh nhạt hỏi. _Em…em hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa. _Cậu nghĩ còn có lần sau nữa sao ? Mồ hôi trên mặt anh ta càng ngày càng nhiều, miệng anh ta khô cứng, anh ta không biết nên ăn nói như thế nào cho phải. _Lần sau đừng để tình trạng này xảy ra nữa, nếu cậu còn vi phạm cậu không cần phải đi làm nữa. _Em hiểu rồi, cảm ơn sếp. Anh ta mừng rỡ vội đáp ngay. _Lui ra đi. _Vâng. Được ông ta khoan hồng và trách nhẹ vài câu, với anh ta mà nói chẳng khác gì vừa mới được ân xá một án tù năm năm. Quẹt mồ hôi trên mặt, anh ta vội quay lưng đi ra ngoài. _Ông chủ có muốn ăn cơm trưa không để tôi dọn ? Bà giúp việc lễ phép hỏi. Ông ta nghĩ đến Băng, nhớ lúc ở quán cơm do không ăn được thức ăn cay nên Băng chỉ ăn có vài thìa và nói khi nào về nhà sẽ ăn thêm. Nhìn lên lầu, ông ta không thấy bóng dáng của Băng đâu. Vừa bực mình, vừa tức giận vì bị Băng chơi sỏ hết lần này đến lần khác, ông ta định bỏ mặc Băng nhưng lại không đành lòng nên bảo bà giúp việc. _Bà cứ dọn ra đi. Bà giúp việc gật đầu coi như đã hiểu, bà mừng rỡ vội đi ngay vào bếp. Giống như người vệ sĩ lúc này, việc không bị ông ta trách mắng và đuổi việc, bà giúp việc thở phào nhẹ nhõm, bà yên tâm làm công việc của mình. Đứng dậy, ông ta đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ, thấy cô vợ trẻ con đã leo lên giường đi ngủ ngay mà không cần ăn uống gì cả, ông ta phải vuốt mặt một cái mới không nổi khùng lên. Bước lại gần giường, ông ta ngồi xuống. Ánh mắt ông ta lướt nhìn khắp khuôn mặt Băng. Khi ngủ trông Băng thật đáng yêu, thật hiền lành. Trên môi ông ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nụ cười khó hiểu như ngày đầu tiên ông ta gặp Băng. Sờ lên vết cắn của Băng trên tay mình, ông ta cúi xuống. Khi môi gần như chạm vào môi Băng, ông ta kinh hãi vội dừng lại. Ông ta không tài nào hiểu được bản thân, tại sao ông ta lại có ý muốn ngớ ngẩn là muốn hôn Băng ? Chẳng phải ông ta luôn coi Băng là kẻ thù của mình là gì ? Tại sao ông ta lại thấy đau khi bắt ép mình phải ghét Băng, hận Băng ? Băng cựa mình, người nằm nghiêng sang một bên. Tự dưng ông ta lại thấy tức giận khi không còn nhìn thấy mặt Băng lúc đang ngủ say nữa. Bực mình, phẫn nộ vì những suy nghĩ, những cảm giác không tên đang len lỏi vào trong suy nghĩ. Ông ta vội đứng dậy, không dám ngồi gần Băng thêm một lúc nào nữa, ông ta đi ra khỏi phòng ngủ. Bà giúp việc chờ mãi cũng không thấy ông ta hay Băng xuống ăn cơm, buồn bực, bà thấp thỏm nửa muốn lên lầu gọi họ xuống ăn cơm, nửa lại không dám, cuối cùng bà đành ngồi im chờ họ. Nhưng đã mấy tiếng rồi, tại sao họ vẫn còn chưa xuống ? Không thể chờ hơn được nữa, bà đành đi lên lầu gọi họ và hỏi họ có muốn ăn nữa không để bà còn dọn. Trả Lời Với Trích Dẫn Gõ cửa phòng ngủ một lúc mà không có ai lên tiếng trả lời, bà chán nản thở dài. Đang đi xuống lầu, bà gặp ông ta. _Chào ông ! Mời ông xuống ăn cơm. Băng đang ngủ, ông ta đã ăn cơm ở nhà hàng nên không có tâm tư ăn uống. _Bà dọn đi. Ông ta nhẹ nhàng bảo. Bà giúp việc sửng sốt nhìn ông ta. Thân làm người giúp việc đúng là không đơn giản chút nào. Nếu thích ông ta bảo bà dọn thức ăn ra, còn nếu không ông ta bảo bà cất đi. Thôi thì cũng dáng mà tuân theo. Ai bảo bà là người làm công cho người khác. _Vâng. Bà giúp việc ôn thuận đáp. Bà giúp việc đi một hướng, ông ta đi một hướng. Sống trong căn nhà này, bà đã quen với việc vô âm, vô hướng rồi. Ông ta vốn là người ít nói, lại lạnh lùng, vô cảm nên ít khi nghe thấy ông ta nói chuyện và cười đùa, thành ra căn nhà lúc nào cũng im lặng và chìm vào yên tĩnh. Bà giúp việc đang dọn bàn ăn, Băng chạy ùa vào như một cơn lốc, miệng kêu to. _Cháu đói quá ! Có gì ăn không hả Dì ? Bà giúp việc dừng tay, mắt bà mở to nhìn Băng, lúc nãy ông ta ra lệnh cho bà dọn đi, sao bây giờ Băng lại muốn ăn ? Bà cười khổ. _Cô đã đói rồi ? Băng sáng mắt khi nhìn những món ăn ở trên bàn. _Vâng. Cháu rất đói, cả ngày hôm qua cháu chỉ ăn được mấy thìa cơm sáng nay lại không ăn gì, nên lúc này cháu có thể ăn hết cả nồi cơm. _Sao lúc nãy cháu không xuống ? Bà giúp việc tò mò hỏi. Nếu là ông ta, bà sẽ không dám hỏi như thế, nhưng vì Băng là một cô gái tốt bụng và dễ chịu, nên bà tạm thời quên đi thân phận của mình. _Cháu ngủ vừa mới dậy. Bà giúp việc đã hiểu được lý do vì sao, bà nhanh chóng hâm nóng lại thức ăn cho Băng. Băng vừa ăn vừa nói chuyện với bà giúp việc, ăn món nào Băng cũng tấm tắc khen ngon khiến bà giúp việc sung sướng cười mãi. Hình như đã lâu rồi không có ai khen bà nấu ăn ngon, hôm nay có người biết thưởng thức và trân trọng tài năng của bà nên bà cười suốt cũng đúng. Ăn xong, Băng giúp bà giúp việc dọn thức ăn và rửa chén. Mặc dù bà giúp việc không khiến và yêu cầu Băng đi nghỉ, nhưng Băng một mực vẫn muốn giúp nên bà giúp việc đành chịu thua. Sau khi đã vỗ về được cái dạ dày trống rỗng của mình, Băng muốn đi khám phá xung quanh căn nhà. Giống như một đứa trẻ mang trong mình tính cách ưa tìm tòi và ưa khám phá, Băng bắt đầu đi lên lầu. Băng đã ngắm qua khu vườn nên tạm thời để sang một bên, căn nhà này Băng chỉ biết có phòng ngủ, nhà bếp và phòng khách, nên chưa biết và hiểu nhiều về kiến trúc của nó. Hôm nay Băng quyết định phải khám phá cho bằng hết. Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba, cứ thế Băng xem đến tầng cuối cùng, Băng mệt mỏi trèo lên sân thượng. Băng ngồi thụp xuống nền gạch. Mặc kệ là nền gạch bẩn hay sạch, Bằng nằm thẳng cẳng, tay chân duỗi ra hai bên trông như một xác chết. Hơi thở đứt quãng, mồ hôi đầm đìa. Hơn một tiếng đồng hồ, Băng chạy lên rồi lại chạy xuống nên Băng quá mệt. Tiếng giày lộp cộp vang bên tai. Một bước, hai bước, người đó tiến lại gần Băng. Trong ánh nắng ban chiều Băng thấy có một dáng đứng cao cao, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Không cần phải đoán, Băng cũng biết người đó là ai. Vắt tay lên trán, mắt nhắm lại, Băng không thèm nhìn và nói với ông ta câu nào. _Xem đã chưa ? Băng hoàn toàn im lặng. Ông ta cười nhạt. _Cô bị câm hả ? Mở bừng mắt, Băng trừng mắt nhìn ông ta. _Ông bảo ai bị câm ? _Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng. _Ông muốn gì ? Ông ta không đáp. Băng tức muốn điên lên. Không hiểu trên đời này có cặp vợ chồng nào kì lạ như ông ta và Băng không ? Lúc nào nói chuyện với nhau họ cũng gây sự và lạnh lùng mà phán xét nhau. Băng đứng dậy, vuỗi bụi trên quần áo. Băng muốn đi xuống lầu, ở đây thêm một lúc nữa với ông ta, Bắng sẽ phát điên mà cắn cho ông ta thêm một cái nữa. _Cô lại muốn cắn tôi ? Ông ta nheo mắt hỏi. Băng giật mình nhìn ông ta, không ngờ ông ta có thể đoán được Băng đang nghĩ gì ở trong đầu. Băng hầm hầm quay lưng bỏ đi. _Cô có muốn ngắm cảnh không ? Băng nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ. _Ngắm cảnh ? _Đúng. Ông ta đứng im một chỗ, mắt nhìn thẳng vào mặt Băng, hai tay đút vào túi quần. Trong ánh nắng, trông ông ta giống như một vị thần của biển cả. Băng vô thức bước lại gần ông ta. _Ngắm cảnh gì ? _Cô cứ xem rồi sẽ biết. Băng ngơ ngác không hiểu. Thành phố này ngoài những tòa nhà chọc trời, ngoài những cây cột xi măng chằng chịt dây điện, đường phố đầy xe cộ và người đi qua đi lại thì có gì đáng để ngắm đâu. Hiểu Băng đang nghĩ gì trong đầu, ông ta giục. _Đi theo tôi. Băng ngán ngẩm, bất mãn, lúc nào ông ta cũng dùng giọng của kẻ bề trên để nói chuyện với kẻ bề dưới. Băng đi theo ông ta, đến cuối sân thượng, ông ta đứng chờ Băng. Băng nhanh chân bước lại gần. _Cô xem đi. Theo hướng chỉ của ông ta, Băng mở to mắt nhìn. Khi phát hiện ra thứ mà ông ta muốn cho mình xem là gì, Băng hét to lên. _Đẹp quá ! Xa xa phía chân trời là hình ảnh một quả cầu lửa đang lặn dần xuống, ánh nắng ban chiều hòa lẫn với ánh đèn càng làm cho cảnh vật thêm lung linh huyền ảo. Từ bé cho đến tận bây giờ, Băng mới được nhìn ngắm hoàng hôn cùng với một người đàn ông. Cảm giác lúc này của Băng rất lạ, vui sướng có, hỗn loạn có, bồi hồi có, xúc động cũng có. Khi biết ông ta cố muốn làm cho mình vui và quan tâm đến cảm giác của mình, ấn tượng không tốt về ông ta cũng giảm đi được một chút. Băng nghiêng đầu nhìn ông ta, xem ra ông ta cũng không xấu như Băng tưởng. Trên môi Băng vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc và vui sướng. Bất giác, Băng đan xen năm ngón tay nhỏ bé của mình vào năm ngón tay lạnh giá và cô đơn của ông ta, đầu Băng dựa vào vai ông ta hoàn toàn tin tưởng và bình an. Băng không cần biết mục đích của ông ta khi muốn kết hôn với mình là gì nhưng giây phút này, Băng sẽ không bao giờ quên. Vì ông ta đã cố làm cho Băng vui, Băng sẽ tha thứ cho một phần lỗi lầm của ông ta. Hành động vô tư và trẻ con của Băng khiến ông ta rùng mình, lòng ông ta hỗn độn không yên. Nếu nói rằng, ông ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng và không bị tác động bởi Băng là hoàn toàn không đúng. Nói một cách khác, Băng là một cô gái có thể khiến ông ta thay đổi quan điểm sống của mình. Cả hai người đứng im nhìn mặt trời lặn, đứng im hít thở không khí trong lành và lắng nghe nhịp đập trong trái tim nhau. Họ là hai kẻ mới quen, tuy đã là vợ chồng nhưng họ còn xa lạ hơn cả bạn bè. Họ cần thời gian, cần kỉ niệm, cần kí ức mới hiểu thấu, và mới tạo nên một cuộc hôn nhân vững bền, nếu không họ sẽ sớm làm khổ nhau và sớm chia lìa. Khi mặt Trời đã hoàn toàn khuất bóng, nhà nhà lên đèn, phố xá đèn điện sáng trưng, hai người mới hoàn hồn. _Xuống dưới nhà thôi. Ông ta bừng tỉnh bảo Băng. _Vâng. Băng ngoan ngoãn đáp. Nếu Băng biết mình đang nói gì, có lẽ Băng sẽ hối hận mãi không thôi. Băng hối tiếc vì phút giây êm đẹp này trôi qua nhanh quá. Băng ước giá mà ông ta lúc nào cũng đáng yêu và lịch sự như thế này thì hay biết mấy. Ông ta bỏ đi trước, Băng lững thững đi theo sau. Họ hoàn toàn im lặng đi bên nhau, không ai lên tiếng, cũng không ai nói câu gì, tưởng chừng họ hoàn toàn là hai người câm. Mở cửa phòng ngủ, ông ta không quay đầu nhìn lại Băng. _Cô đi tắm trước đi. Không cần ông ta nói lần thứ hai, Băng tiến lại gần tủ quần áo. Lấy bộ quần áo ngủ in hình chú chuột Mickey trong va ly của mình, Băng mở cửa phòng tắm cách tủ quần áo hai mét. Cánh cửa từ từ mở ra rồi chậm chạp đóng lại. Một lúc sau tiếng nước chảy vang lên hòa lẫn tiếng hát nhỏ nhỏ, giọng Băng trong vắt và ngọt lịm. Ông ta sững người, đây là lần đầu tiên ông ta mới biết có người vừa hát vừa tắm. Nghe một lúc, trên môi ông ta lại nở một nụ cười ngơ ngẩn khó hiểu. Nếu ai nhìn thấy nụ cười của ông ta cũng phải tròn xoe mắt nhìn, mặt đỏ bừng, và trái tim đập nhanh gấp mấy lần. Nụ cười trên môi ông ta chẳng khác gì thiên thần giáng thế. Lúc nãy nằm trên sân gạch nên Băng phải gội đầu. Tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ vào người, cầm một khăn tắm màu trắng khô và sạch sẽ, Băng mở cửa. Từ trong phòng tắm, Băng bước ra ngoài, vừa đi Băng vừa lau tóc. Từ lúc Băng ngừng hát và tiếng nước ngừng chảy, nụ cười trên môi ông ta cũng tắt theo. _Cô đã tắm xong rồi ? Băng gật đầu. _Đã xong. Không nói thêm câu gì nữa, cầm khăn choàng tắm của mình, ông ta đi thẳng vào phòng tắm. Mối quan hệ của Băng và ông ta luôn kì lạ như thế. Cả hai luôn nói chuyện như hai người xa lạ, như hai kẻ không quen không biết, hay hai đồng nghiệp cùng làm việc trong một công ty. Nhưng điềubuồn cười họ là hai vợ chồng, có thể nói họ là hai vợ chồng cưới theo kiểu mới, và cũng có lối sống theo kiểu mới.

Back to posts
Comments:

Post a comment

8/185755

(c) Coppyright by traibuon 2012