XtGem Forum catalog
HOMEXổ sốChát
Truyện Tình Yêu ->Định Mệnh Trái Ngang

doan 7

ty

>Định Mệnh Trái Ngang->doan 7 Buông tay ra khỏi cằm Băng, ông ta quay lưng bỏ đi vào trong nhà trước, ông ta biết một khi đã bước chân vào đây, Băng không thể bỏ đi đâu được nữa nên yên tâm không cần phải cử vệ sĩ đi theo phía sau Băng. Một mình đứng trước cổng, lòng Băng buồn vô hạn, ánh nắng ban chiều càng làm cho nỗi buồn trong lòng Băng thêm phần thê lương và ảm đạm. Nhớ lại ánh mắt long lanh nước, khuôn mặt tái nhợt, và nụ cười khô héo của Hoa, Băng lại gục mặt khóc nức nở. Vì lẽ gì mà Băng và Hoa phải sống xa nhau ? Vì lẽ gì mà cả hai không có thời gian chuẩn bị đã phải mãi mãi không thể sống bên cạnh nhau thế này ? Trước đây mỗi lần Băng đi xa luôn hứa hẹn sẽ trở về, luôn nói cho Hoa biết mình đang ở đâu và đang làm gì, chỉ cần nghe thấy giọng nói của nhau, cả hai đều rất vui vẻ và thấy lòng mình thật ấm áp. Họ mặc dù xa nhau nhưng còn biết ngày nào sẽ trở về, và biết rằng họ vẫn còn có thể sống bên cạnh nhau. Nhưng nay cơ hội ấy không còn nữa, Băng đã đi lấy chồng, Băng phải sống với ông ta, phải thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm làm vợ của mình. Lững thững đi ra sau vườn, chọn một cái ghế đá trống dưới tán cây, Băng ngồi xuống, mắt Băng nhìn những bông hoa đang lung linh trong gió, đang khoe sắc trong nắng mai, nhìn những chiếc lá vàng đang bị gió cuốn đi, nhìn nhưng chiếc lá xanh biếc đang bay phất phơ theo một nhịp điệu uyển chuyển như trong một bài hát được nhạc sĩ cẩn thận sáng tác và soạn ra. Trước cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và lung linh sắc màu thế này, lẽ ra Băng phải vui, phải hạnh phúc, nhưng Băng chỉ thấy buồn, chỉ thấy cô đơn. Một lần nữa, nước mắt trên má Băng lại đầm đìa, Băng muốn khóc, muốn nước mắt xoa dịu đi nhưng nỗi đau mà Băng đang phải chịu đựng. Nỗi nhớ trong lòng dành cho Hoa sẽ không phai nhạt mà ngày càng đậm sâu. Bây giờ Băng đã hiểu vì sao trong ngày cưới của mình, trước khi lên xe hoa về nhà chồng, các cô dâu thường hay khóc và rơi lệ. Họ khóc và rơi lệ vì họ biết rằng từ nay họ vĩnh viễn phải rời xa vòng tay mẹ hiền, vĩnh viễn mất đi nơi chốn an toàn và ấm cúng, vĩnh viễn mất đi chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời mình. Đi theo chồng, sống cùng chồng sẽ được hạnh phúc, được đối xử tử tế ? Hay giống như Băng ngay cả một câu tử tế họ cũng chưa từng nói với nhau ? Băng và ông ta quen nhau trong vòng chưa đầy năm tiếng đồng hồ, tại sao giờ đây cả hai người đã trở thành vợ chồng và cùng chung sống dưới một mái nhà ? Phải chăng đây là kiểu kết hôn mới trong thời đại coi trọng đồng tiền và vật chất hơn tình yêu chân chính này ? Băng không biết, cũng không muốn hiểu. Hiểu và biết liệu có giúp Băng thoát ra khỏi tình trạng đi không được mà ở cũng không xong của bản thân không ? Hay là càng hiểu càng biết, càng khiến Băng khổ sở và tự dằn vặt chính mình nhiều hơn ? Ông ta ngồi trong phòng khách, thấy cô vợ của mình càng chờ lại càng không thấy đâu. Tuy bực mình và tức giận nhưng ông ta chỉ giữ ở trong lòng, ngoài mặt ông ta vẫn lạnh lùng, vẫn coi như không có gì. Ông ta bảo bà giúp việc. _Bà đi ra vườn gọi cô ấy về đây. _Vâng, thưa ông. Bà giúp việc tất tưởi đi ngay. Trong căn nhà này, mệnh lệnh của ông ta là Trời nên không ai dám phản bác lại, hay cãi lại lời ông ta nói. Đối với ông ta, họ vừa tôn trọng, vừa sùng bái, lại vừa nể sợ, nên họ nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh của ông ta. Nhưng ông ta không lợi dụng lòng tin, lòng kính trọng của họ đối với mình để bắt họ làm những việc trái với luân thường đạo lý mà ông ta chỉ yêu cầu họ làm tròn bổn phận của mình. Bà giúp việc thấy Băng đang ngồi thu lu trên ghế đá, đầu gục xuống gối, dáng vẻ suy tư và mệt mỏi. Bà không hiểu được tâm tư và tình cảm của Băng nên nhẹ nhàng bước lại, bà gọi nhỏ. _Thưa cô ! Ông chủ bảo cô vào nhà, ông đang đợi cô ở ngoài phòng khách. Nghe tiếng của bà giúp việc, Băng vội lau nước mắt, cố gắng tỏ ra bình thản, Băng nói. _Cảm ơn Dì. Bà giúp việc sững người, lần thứ hai trong ngày, bà được nghe Băng nói cảm ơn. Trước đây chưa từng ai nói cám ơn với bà, từ nhỏ bà đã đi ở cho hết nhà này đến nhà khác. Trong mắt của họ, bà chẳng qua chỉ là một người hầu, một người đi làm thuê làm mướn, một kẻ ăn công giả lương, một người như bà đâu đáng để cho họ tôn trọng. Nếu họ hài lòng, họ chỉ nói vài câu khích lệ, còn nếu không, họ sẵn sàng trút giận lên đầu bà. Bà đã quen nghe người khác mắng chửu, quen thấy họ khinh khi mình nhưng nay bà đã tìm được người hiểu và tôn trọng bà. Chỉ bằng mấy câu nói của Băng, bà đã có hoài cảm đối với Băng, và có cái nhìn khác về Băng. Đứng lên, Băng lững thững đi vào trong nhà, lòng Băng nặng trĩu ưu sầu và buồn chán. Đối với Băng, căn nhà cao to, nguy nga tráng lệ này chẳng khác gì một cái nhà tù, chẳng khác gì một nơi giam giữ tự do và hạnh phúc của chính mình. Đi vào phòng khách, thấy ông ta đang nhàn nhã uống cà phê, và đang nói chuyện với Phúc. Băng lẳng lặng ngồi xuống, mắt không thèm liếc nhìn ông ta đến lấy một cái. Ông ta tuy nói chuyện với Phúc nhưng ánh mắt không bỏ xót bất cứ biểu hiện nào của Băng. Băng càng ngày càng không để người chồng như ông ta vào mắt, lại càng không coi giá trị của ông ta vào đâu, trên khóe môi gợi cảm và quyến rũ của ông ta nhếch lên tia khinh bạc. Dù là trong cuộc sống, hay khi làm ăn, ông ta đều biết cách giành được phần thắng, và luôn nắm được điểm yếu của người khác khiến cho họ không còn cách nào phản kháng lại được nữa. Đối với một cô vợ nhỏ bé như Băng mà dám đấu với ông ta là điều không tưởng. Biết tính Băng không uống cà phê nên bà giúp việc bưng cho Băng một chai nước ngọt kèm theo một ly nước đá. Băng đang khát nên không khách khí uống liền một ngụm. Băng uống nhanh quá nên chút xíu nữa là bị sặc. Phúc ngồi ở bên cạnh cố nén cười, tay che miệng, Phúc ho khan mấy tiếng, mắt ngó lơ chỗ khác. Băng đặt mạnh ly nước ngọt xuống bàn, quay sang nhìn Phúc, Băng trừng mắt. _Anh cười cái gì hả ? Phúc giả vờ vô tội nói. _Tôi không hiểu ý của cô ? _Anh không hiểu hay là giả vờ không hiểu ? Bộ dạng Phúc ngây thơ như một đứa trẻ con. _Tôi thực sự không hiểu gì cả. Băng tức muốn điên lên. _Anh đừng đóng kịch nữa, nếu muốn cười thì hay cười to lên. Cười được chẳng phải sẽ sảng khoái lắm sao ? Băng hừ một tiếng. _Anh đừng tưởng là tôi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Dáng vẻ giận dỗi của Băng khiến Phúc không nhịn được, đầu tiên Phúc chỉ dám cười nho nhỏ, sau đó to dần, cuối cùng là không cần che dấu. Băng nhìn Phúc như muốn băm Phúc ra hàng muôn nghìn mảnh. Ông ta ngồi ìm nhìn cả hai. Biết tính vợ mình trẻ con, nghịch ngợm, ương bướng nhưng thấy vợ suốt ngày đi gây sự và nói chuyện cười đùa với nhân viên dưới quyền khiến ông ta cảm thấy không thoải mái. Ông ta thấy thái độ và biểu hiện của Băng khi nói chuyện với mình khác hẳn lúc Băng nói chuyện với người khác. Tự dưng ông ta không muốn Băng được tự do nói chuyện với người khác và cười đùa với bất cứ ai nữa. Đúng ! Băng là vợ của ông ta, không phải là cô gái còn tự do nên có thể vui đùa với bất cứ người đàn ông nào nữa. Nhìn khuôn mặt âm u và ánh mắt lạnh lùng của sếp, Phúc sợ hãi vội ngưng cười. Phúc đã đi theo ông ta ba năm nên cũng ít nhiều hiểu được tính cách của ông ta. Ông ta càng lạnh, càng bình thản tỏ ra không có gì, càng đáng sợ và càng nguy hiểm. Lúc đó có bao nhiêu tức giận, phẫn nộ, căm phẫn, ông ta đều dồn hết tất cả vào trong lòng, giống như một kẻ ẩn nhẫn, một kẻ chịu quá nhiều vết thương, chỉ cần ông ta trả thù hay xuất chiêu ra thì không một ai biết trước để mà tránh được, kết quả người đó sẽ bị thương trầm trọng mà chết. Thấy mình ngồi ở đây không an toàn và cũng thấy bản thân nên rút lui đi thì hơn nên vội đứng lên. _Xin phép anh ! Nếu không còn chuyện gì khác nữa, em muốn về nhà. _Được rồi, cậu đi đi. _Chào anh ! Chào cô ! Băng mặc dù vẫn còn giận, còn tức Phúc nhưng thấy Phúc tươi cười chào mình, Băng không muốn trở thành một kẻ nhỏ nhen nên mỉm cười chào lại. _Chào anh ! Phúc đi nhanh ra khỏi cửa. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại ông ta và Băng. Cả hai nhìn thẳng vào mặt nhau, không khí thù địch bao trùm. Băng không mở miệng nói một câu gì, thậm chí Băng nhìn ông ta cũng không thèm chớp mắt, Băng có thể nhìn ông ta đến tối, thậm chí đến sáng mai cũng không sao, bất quá Băng không biết bao lâu thì mình sẽ lăn ra ngủ ở đây. Người ngoài nếu đi vào bắt gặp hình ảnh này lại tưởng họ đang yêu nhau nhưng họ đâu có ngờ được rằng cả hai đang so tài, đang đánh đòn cân não lẫn nhau. Cuối cùng ông ta là người lên tiếng trước. _Cô đã nhìn đủ chưa ? Băng vội thu ánh mắt của mình lại. _Còn ông, ông cũng đã nhìn đủ chưa ? Khóe miệng của ông ta một lần nữa lại nhếch lên. _Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không ? Băng vuốt tóc, mắt chán ghét nhìn ông ta. _Ông có thể dừng trò chơi mèo vờn chuột ở đây được không ? Ông muốn gì thì nói thẳng ra đi, tôi không phải là con người kiên nhẫn. Tôi không chấp nhận được kiểu mờ mờ ảo ảo này. Bưng tách cà phê, ông ta nhấp một ngụm. Băng cau mày, Băng không hiểu tại sao lúc nào cũng nhìn thấy ông ta uống cà phê, chẳng lẽ không uống cà phê, ông ta không thể sống được hay sao ? Đặt tách cà phê lên bàn, ông ta nói. _Cô hiểu bây giờ cô là ai rồi chứ ? _Tôi là tôi. Băng ương bướng trả lời. Ông ta lạnh lùng hỏi. _Cô thử nhắc lại những lời mà cô vừa nói xem. Băng hung hăng nhìn thẳng vào mắt ông ta. Ánh mắt ông ta ngập tràn lửa hận, một ánh mắt đang muốn hút tất cả mọi thứ ở trước mắt vào vòng xoáy đen ngòm không có đáy của mình, mắt của ông ta chẳng khác gì cánh cổng dẫn đến địa ngục. Băng lạnh toát, cơ thể khẽ run lên một cái, mặt lấm tấm mồ hôi, mắt cụp xuống, Băng không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta nữa. Ánh mắt của ông ta thật đáng sợ. Giờ thì Băng đã hiểu được lý do vì sao khi người khác nói chuyện với ông ta lại không dám nhìn thẳng vào mắt của ông ta rồi. Ông ta kiên nhẫn chờ nghe Băng trả lời. Bối rối, Băng cầm lấy ly nước lọc trên tay, khẽ nhấm nháp một ít nước ngọt, Băng lúng túng trả lời. _Vợ..vợ của ông. Ông ta thu hồi lại ánh mắt đáng sợ của mình. _Là vợ cô biết cô phải làm gì rồi chứ ? _Làm gì ? Băng bực mình hỏi. _Có thật là cô không biết ? Băng lắc đầu thành thật trả lời. _Không biết. Băng vẫn là một cô bé thơ ngây, mặc dù đã hai mươi tuổi nhưng suốt ngày Băng chỉ lo đánh đấm và nay đây mai đó. Trong đầu Băng không tồn tại hai từ “lấy chồng”, lại càng không biết làm vợ thì phải làm những gì. Băng luôn tâm niệm một điều là suốt cả đời này, Băng cũng không muốn lấy chồng, nhưng có ngờ được đâu, tự dưng lại xuất hiện một người đàn ông từ trên Trời rơi xuống, ông ta tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm, ông ta ép Băng phải lấy mình bằng được. Một cô gái từ trước đến nay chỉ quen nghịch ngợm, quậy phá, sống độc thân vui vẻ, coi bạn trai cũng như bạn gái làm sao có thể giải thích từ “vợ” có nghĩa là gì ? Băng ngồi im trên ghế, mắt nhìn ra phía trước, đầu nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia. _Lại đây ! Ông ta ra lệnh. Băng giật mình nhìn ông ta. _Ông…ông muốn gì ? _Chẳng phải cô nói cô không biết làm vợ thì nên làm những việc gì ? _Đúng ! Nhưng mà tại sao tôi phải sang ngồi cạnh ông, tôi ngồi đây cũng không được sao ? Băng nghi ngờ hỏi ông ta, ánh mắt ngập tràn lo lắng và sợ hãi. _Tôi có phải là chồng của cô không ? _Phải. _Nếu tôi đã là chồng của cô, bảo cô gồi cạnh tôi cũng sai à ? Băng cứng họng, lý lẽ mà ông ta đưa ra hợp lý và đúng quá, nên Băng nhất thời không biết trả lời ông ta thế nào ?Băng không muốn ngồi gần ông ta vì Băng thấy sợ và cảm thấy không an toàn, dù biết ông ta sẽ không làm gì quá đáng nhưng ngồi cách xa ông ta vẫn an toàn hơn. _Tôi nói gì cô có nghe không ? Ông ta cao giọng hỏi Băng. Băng ớn lạnh khi ánh mắt mình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không tỏ rõ giận dữ hay bình thường của ông ta. Băng ngồi cứng nhắc ở trên ghế, mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều, chiếc ly trong tay Băng dường như sắp bị Băng bóp nát, cũng may vì tay Băng nhỏ bé, sức lại yếu nên chỉ làm đau tay mình. Ánh mắt ông ta nhìn Băng như đang quan sát, đang đánh giá, như một con thú đang rình mò con mồi của mình, đang chờ xem đến lúc nào con mồi của mình bị mình dọa cho sợ chết khiếp đến nỗi phải tự động dâng nạp bản thân mình. Bị ông ta chiếu tướng, bị không gian im lặng không có bất cứ một tiếng động làm cho run rẩy sợ hãi, làm cho cơ thể như bị một con dao sắc nhọn kè vào cổ. Băng không còn đủ sức để chịu đựng kiểu giết người không cần dao kiếm này nữa, Băng tự động chuyển sang ngồi bên cạnh ông ta. Băng thà chấp nhận chết ngay, còn hơn bị hành hạ tinh thần. Ông ta cười thầm, xem ra cô vợ nhỏ bé và ương bướng của ông ta cũng không đến nỗi khó bảo như ông ta lầm tưởng. Băng là cô gái càng dọa, càng chửu mắng càng gan lì nhưng nếu dùng lời nói ôn nhu, dùng đòn đánh vào tâm lý, Băng sẽ chịu đầu hàng trong vòng chưa đầy một phút. Ngồi trên cùng một chiếc ghế, Băng ngồi cách xa ông ta, Băng không muốn động chạm vào ông ta. _Tôi bảo cô gồi lại gần đây. Băng ương bướng cãi. _Chẳng phải tôi đã sang đây ngồi rồi còn gì ? _Cô là khách của tôi hả ? Băng cắn môi, mắt ầng ặc nước, Băng sắp bị ông tà làm cho phát điên. Băng không thích khóc lóc trước mắt ông ta nhưng không thể ngăn cản được dòng lệ đang trực trào trong lòng mình. Ông ta quay sang nhìn Băng, thấy Băng mắt đỏ hoe, môi mím chặt, mặt tái nhợt. Cô nàng chuẩn bị lệ châu rơi lã chã. Ông ta phì cười. Lấy được một cô vợ đa tính cách này thật thú vị. Phút trước còn vênh mồm lên cãi và thách thức, phút sau ngồi im lặng, dáng ngơ ngẩn, mắt dõi về phương xa trông như một kẻ mất hồn, bây giờ lại ngồi khóc ngon lành. _Cô muốn thế nào ? Ông ta lãnh đạm hỏi. Băng căm tức nhìn ông ta. _Ông đừng quá đáng ! Đừng tưởng tôi là vợ của ông thì ông muốn làm gì cũng được. Ông ta cau mày. _Cô thấy tôi đã làm gì được cô chưa ? Ông ta thở dài. Không hiểu từ lúc nào, ông ta lại đi so đo tính toán với một đứa trẻ con thế này. _Tất cả những yêu cầu vô lý mà ông bắt tôi làm chẳng phải đã chứng minh ông là con người như thế nào rồi sao ? Băng uất ức phun trào tức giận của mình. Mặt ông ta càng ngày càng lạnh. _Yêu cầu vô lý ? Cô đang chửu tôi là một kẻ không biết điều đấy hả ? Băng bĩu môi. _Đó là do ông tự nhận tự chịu, tôi không hề có ý đó. Rõ ràng trong lời nói của Băng có hàm chứa ý tứ muốn chửu ông ta nhưng Băng vẫn còn tỉnh bơ nói là không có ý gì. Dáng điệu nhún vai và tỏ vẻ khinh mạn của Băng khiến ông ta không còn kiềm chế được nữa rồi. Nắm lấy cánh tay Băng, ông ta lôi Băng ngã nhào vào lòng mình. Băng vẫn còn chưa hoàn hồn, cằm đã bị nắm chặt, eo bị ông ta siết mạnh. Băng thấy đầu óc quay cuồng, người choáng váng muốn ngã. Khi định thần nhìn lại, Băng mở to mắt kinh hoàng nhìn ông ta. Vừa nhìn thấy ánh mắt chứa toàn sát khí của ông ta, Băng hốt hoảng vội nhắm ngay mắt lại, hơi thở phập phồng như một con thỏ con sắp bị con sư tử giết thịt. Mặt Băng từ trắng nhợt chuyển sang một màu hồng lan đến tận mang tai khi đôi môi của ông ta đang chạm nhẹ vào môi mình, mũi của ông ta đang chạm vào mũi mình. Băng hoàn toàn đóng băng, chân tay vô lực, Băng không biết nên phản ứng thế nào, nên làm sao cho phải. Băng chưa từng rơi vào trường hợp này, cũng không hiểu làm cách nào để mở miệng nói ông ta thả mình ra và xin ông ta đừng chạm vào mình, cũng không dám mở mắt nhìn ông ta vì sợ hãi và ngượng ngùng. Ông ta hành hạ Băng kiểu này còn đáng sợ hơn ông ta đánh Băng và giết chết Băng. Chạm vào môi Băng không phải là do ông ta cố ý mà lúc đó do quá tức giận nên về cơ bản ông ta cũng không hiểu mình đang làm gì, chỉ biết phải dạy cho Băng hiểu không được phép ăn nói lung tung và hành động vô phép trước mặt mình. Vì dùng sức quá mạnh, lại cộng thêm trí óc mờ mịt vì tức giận nên tận lực bắt Băng nhìn thẳng vào mắt mình. Nhìn thẳng đâu không thấy, chỉ thấy Băng nhắm tịt mắt, mặt đỏ bừng, còn môi mình đang chạm vào môi Băng, tay còn đang ôm siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Băng. Hình ảnh, tư thế này rất ám muội. Ông ta lúng túng vội thả lỏng vòng tay ở eo Băng ra một chút, môi cũng không còn dám chạm vào môi Băng nữa. Băng thấy ông ta vừa nới lỏng vòng tay, Băng vội giãy giụa muốn đứng lên và chạy trốn. Đã bắt được con mồi làm sao ông ta có thể để cho con mồi của mình chạy thoát. Lần này ông ta còn ôm Băng chặt hơn lúc nãy. Băng vừa giận vừa thẹn, Băng đánh liên tiếp vào ngực ông ta, miệng hét. _Mau thả tôi ra ! Ông ta không nói gì, cũng không có phản ứng gì, ông ta cứ để mặc cho Băng đánh. Đánh được một lúc, Băng thấy mình vã mồ hôi mà người đàn ông trước mặt mình vẫn chẳng hề hấn gì, còn hại đôi tay nhỏ nhắn và mềm mại của mình đã đỏ hết cả lên vì đau. Băng nhận ra nhưng cú đấm của mình không đáng mát xa cho ông ta. Nhìn khuôn mặt tươi cười mang vẻ giễu cợt của ông ta, Băng hận không thể đánh cho mặt ông ta sưng lên. Thật là tức chết mà ! Băng không ngừng than thầm, không ngừng kêu khổ. _Đánh đã tay rồi chứ ? Biết dùng lực không được, đấu lý cũng không thắng nổi ông ta, Băng ỉu xìu hỏi. _Ông muốn gì ?

Back to posts
Comments:

Post a comment

3/185765

(c) Coppyright by traibuon 2012